Cách đây hai hôm, đọc báo thấy hình ảnh chú voi Beckham nằm chết với những vết chém dã man trên cơ thể mà tôi thấy thương tâm quá. Chú voi đực 38 tuổi này đã là bạn với con người biết bao nhiêu năm, đã được thuần hóa thành voi nhà và chở biết bao nhiêu người trên lưng, vậy mà cuối cùng chú voi vẫn chết dưới bàn tay con người, một cách đau đớn. Nguyên nhân chắc chẳng khác mấy ngoài chuyện bọn săn trộm muốn lấy ngà, lấy lông đuôi của chú, để làm gì ư, làm trang sức bày bán, làm lồng nuôi chim cảnh cho những thú vui tao nhã của một ố đại gia tiền tỉ... Sinh mạng của một người bạn thân thiết với con người trở nên quá rẻ rúm. Tôi đồng ý với ý kiến của bài báo, rằng thủ phạm giết voi không phải ai khác mà là một giống loài của loài người "giống người dã man".
Nhân đây, cũng đặt thêm một câu hỏi về tính thực thi của luật pháp, hay tại những nơi như thế này, người ta sống và làm việc theo "luật rừng"?
Xin trích lại bài báo "Lồng chim tiền tỉ và hình ảnh thảm thương của voi" như một lời chia buồn với chú voi xấu số cũng như chia buồn với một xã hội vẫn đang nuôi dưỡng một "giống người dã man"
"Sẽ đến lúc bạn nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc nắm lấy một bàn tay và việc níu giữ một tâm hồn..."
Wednesday, 27 April 2011
Thursday, 31 March 2011
Giết một thiên thần, tội ác chồng tội ác
Bài viết dưới đây của nhà văn Trần Thị Thắng đã được đăng với tựa đề "Giết một thiên thần, tội ác chồng tội ác" trên báo Văn Nghệ của Liên hiệp các Hội Văn học - Nghệ thuật thành phố Hồ Chí Minh, số 151, 24-3-2011, trang 1 và 12-13; và được đăng với tựa đề "Cái ác hoành hành, xã hội đành bó tay?" trên báo Người Hà Nội, số 112, 18-3-2011, trang 38-39.
Báo Văn nghệ (Liên hiệp các Hội Văn học của TP HCM), số 151, thứ năm 24-3-2011, trang 1.
- Bài "Giết một thiên thần, tội ác chồng tội ác" của nhà văn Trần Thị Thắng (trang 1, 12).
- Chùm thơ của Vũ Đình Huy cho con Vũ Thị Hoàng Anh (trang 13)
Tuesday, 29 March 2011
Trà ngon xin chớ ướp hoa...
Không hiểu vì tôi đã qua tuổi "tri thiên mệnh" có thể nhìn thấy nhiều điều, hay do cơ chế thị trường nảy sinh mà tôi thấy bây giờ giá trị ảo nhiều quá. Trước đây, người ta phấn đấu cho những giá trị thực, học thực, sống thực, làm việc thực... Tất cả đều lấy giá trị thực làm thước đo...
Thursday, 10 February 2011
Âm thanh giao thừa...
"Và mùa xuân về...giao thừa đã qua..."
Có lẽ giao thừa năm nay có chút gì đó lặng lẽ thật, hay nói đúng hơn là tĩnh, vì khi lòng thật tĩnh thì ta có thể nghe thấy những tiếng động nhỏ nhất.
Có lẽ giao thừa năm nay có chút gì đó lặng lẽ thật, hay nói đúng hơn là tĩnh, vì khi lòng thật tĩnh thì ta có thể nghe thấy những tiếng động nhỏ nhất.
Tuesday, 1 February 2011
Văn hóa xếp hàng và hình ảnh của một dân tộc...
Em ạ, khi em hỏi chị rằng tại sao ở Việt Nam lại hay tắc đường đến thế. Chị biết giải thích với em thế nào nhỉ. Đấy là do người dân đông quá, đấy là do đường hẹp quá, đấy là do… có rất nhiều lý do mà người lớn đã giải thích với em rồi. Nhưng còn cái ông cố gắng chen ngang ngày hôm nay khi đèn đã chuyển sang màu đỏ để rồi cả đường hỗn loạn và rồi tắc đường. Hay như cái xe ô tô màu trắng sang trọng cố tình đi vào con ngõ bé gần nhà, để kín bưng một đầu đường không ai tiến hay lùi được, hay là lúc hai bà cháu bấm đèn để chờ qua đường nhưng tại sao không ai dừng lại dù đèn đã chuyển màu đỏ, thì chị chẳng biết phải giải thích với em thế nào…
Saturday, 29 January 2011
Tạm biệt...
Hôm nay đi ăn tạm biệt con gái. Lúc ngồi ăn uống nói chuyện, cảm giác hoàn toàn thoải mái như ngày nào còn đi học, cả nhóm chuyên gia ăn vặt từ hàng này sang hàng khác. Cái lúc ăn uống nói chuyện ấy cũng là lúc để người ta dễ dàng hơn khi kể ra những cảm nghĩ, và những gì ẩn giấu trong lòng mình...
Rồi lúc chào tạm biệt, cảm giác chỉ như một lời chào thông thường, như bao nhiêu lần khác chào tạm biệt con gái để vài hôm sau lại nhận tin nhắn của nó "nhóm mình hẹn ở...", chỉ như mỗi lần tan học nó chào mình "bibi papa", chỉ như là mai hay ngày kia sẽ lại nhìn thấy nó cười toe toét, mặt ửng hồng và lí nhí "thế á, con gái có thế đâu..."
Nhưng sao càng đi càng thấy lòng chững lại...
Rồi lúc chào tạm biệt, cảm giác chỉ như một lời chào thông thường, như bao nhiêu lần khác chào tạm biệt con gái để vài hôm sau lại nhận tin nhắn của nó "nhóm mình hẹn ở...", chỉ như mỗi lần tan học nó chào mình "bibi papa", chỉ như là mai hay ngày kia sẽ lại nhìn thấy nó cười toe toét, mặt ửng hồng và lí nhí "thế á, con gái có thế đâu..."
Nhưng sao càng đi càng thấy lòng chững lại...
Thursday, 27 January 2011
Norwich những ngày gió về_ngày thứ 11
Ngày thứ 11...
Tôi ngồi đây và đang đếm lùi những ngày ở lại thành phố này, cảm xúc xao xuyến khó tả như những ngày này hơn 14 tháng trước, khi tôi đếm ngày để bay sang đây...Giờ đã đến lúc để nói lời từ biệt với từng góc phố, từng con đường...Không phải bất cứ nơi nào đến và sống người ta cũng yêu, nhưng với Norwich, nếu bạn đến, sống và cảm nhận, bạn sẽ yêu nó, như tôi và rất nhiều người đã trót yêu cái thành phố xinh đẹp với những người dân đi trên phố và mỉm cười này....
Tôi ngồi đây và đang đếm lùi những ngày ở lại thành phố này, cảm xúc xao xuyến khó tả như những ngày này hơn 14 tháng trước, khi tôi đếm ngày để bay sang đây...Giờ đã đến lúc để nói lời từ biệt với từng góc phố, từng con đường...Không phải bất cứ nơi nào đến và sống người ta cũng yêu, nhưng với Norwich, nếu bạn đến, sống và cảm nhận, bạn sẽ yêu nó, như tôi và rất nhiều người đã trót yêu cái thành phố xinh đẹp với những người dân đi trên phố và mỉm cười này....
Wednesday, 19 January 2011
Nhật kí những ngày yêu nhau…
Yêu ạ, nói chuyện với yêu xong bỗng dưng em thấy nhớ quá…Cơn buồn ngủ đã bị dẹp tan bởi những kỉ niệm ùa về, đẹp như một câu chuyện vậy…
Em nhớ bỗng một ngày ta quen nhau, chỉ còn 3 ngày nữa thôi là tới cái ngày mùa đông rét mướt năm ấy, tuyết rơi dày dưới chân, và mình gặp nhau trên quãng đường đi World café, khi ấy mình vẫn là hai nửa cô đơn, trong đêm đông rét mướt…
Rồi em nhớ một ngày kia, sau rất nhiều nỗ lực cuối cùng anh cũng lôi được em ra khỏi thư viện, tặng em bó hoa với một gói quà đầy “ẩn ý”, ban đầu người ta từ chối nhưng sợ anh bị đen cả năm, thành ra người ta nhận và mình cùng mang hoa về cắm, và thành ra một năm qua có người thật là “đỏ”…
Subscribe to:
Posts (Atom)