Thursday, 10 February 2011

Âm thanh giao thừa...

"Và mùa xuân về...giao thừa đã qua..."

Có lẽ giao thừa năm nay có chút gì đó lặng lẽ thật, hay nói đúng hơn là tĩnh, vì khi lòng thật tĩnh thì ta có thể nghe thấy những tiếng động nhỏ nhất.

Giao thừa năm nay đứng trên tầng thượng giúp mẹ thắp hương. Ở đâu đó văng vẳng tiếng mõ. Tiếng gõ mõ ấy lúc trầm ấm, lúc lại lên bổng, lúc nhanh cấp tập rộn ràng, lúc lại chậm rãi lắng đọng, lúc nghe xa như gió thoảng qua mà nhiều lúc lại gần như trước mặt. Từ bé đến giờ chưa bao giờ mình chú ý đến tiếng mõ, cũng chưa khi nào nhận ra tiếng mõ lại có nhiều âm sắc đến thế. Tiếng mõ đêm giao thừa mình nghe, cảm giác như được gõ bởi một bà cụ, tóc đã bạc màu, ngồi tụng kinh niệm phật, và suy ngẫm cho những gì đã qua. Bỗng nhiên mình sững lại, mọi cảm giác chợt về, vui có, buồn có, vừa mừng rộn rã, vừa như luyến tiếc.

Tiếng mõ cứ văng vẳng bên tai, hòa cùng với tiếng lầm rầm khấn vái của mẹ, nổi bật lên trong không khí thanh vắng yên tĩnh và thoang thoảng mùi khói hương trở thành một thứ âm thành huyền diệu, đi sâu vào tâm tưởng một cách thần kì. Bỗng nhiên ta nhớ lại ngày bé thơ bố chở đi xem pháo hoa, rồi lớn lên một chút ta đi xem cùng anh chị em họ hàng, mấy anh chị em cứ nắm tay nhau lách trong đám đông người quanh bờ hồ, để cố tìm một chỗ đẹp, có lần ta lại đi cùng bố và thằng em họ, mấy bác cháu rồng rắn cõng cây mía lộc xuân về nhà, tung tăng trong cái se se lạnh của giao thừa.

Bỗng nhiên ta nhớ lại những tháng ngày vừa qua ta ở xa nhà, ta sang bên nước bạn hơn 400 ngày, đón cái tết xa ra đình, nhưng vẫn ấm cúng tình bạn bè, vẫn rất cổ truyền.

Bỗng nhiên ta thấy mình nhớ tất cả, nhớ từng khuôn mặt, nụ cười và lòng ta tĩnh lại trong cái động của tiếng mõ, ta như muốn tiếng mõ ấy kéo dài mãi, như một bản nhạc hay không muốn dừng lại.

Rồi tiếng pháo hoa bừng lên. Đùng, đoàng, phá vỡ cái im lặng tĩnh mịch trước đó. Tiếng mõ chợt dừng lại. Giao thừa đã qua. Tiếng pháo nổ ầm ào lay động cả không khí. Pháo hoa vàng, xanh, đỏ sáng rực cả một góc trời. Pháo hoa bắn ở nhiều nơi và khi đứng trên nóc nhà thì thấy pháo như nổ khắp bốn bề, không gian nhiều khi rung chuyển.Cả bầu trời đẹp như một bức tranh. Có hình hoa, có hình sao chổi, hình trái tim... Cái yên tĩnh như nhường cho cái sôi động, cái cảm giác buồn buồn và da diết nhường lại cho cảm giác rạo rực, sôi động, muốn làm điều gì đó như là bắt đầu một năm mới với thật nhiều cố gắng...

Tin nhắn đến, đầy ấm áp...

Giao thừa đến ngoài kia rồi...

No comments:

Post a Comment