Saturday, 15 May 2010

Viết cho những ngày đã xa…

Bây giờ là hơn 7h tối thứ 7 giờ ở nhà, nếu là ngày xưa có lẽ tôi với người sẽ đang cùng ước ao có thể có một tối cuối tuần bên nhau đi lượn trên những con đường mà cả hai cùng yêu thích…
Giờ đây điều đó chỉ có thể gọi là những ngày đã xa. Tôi đang ở đây, một phương trời khác, một cảnh vật khác, với những con người khác, và trong cái thế giới của tôi, xóa dần hình bóng của người. Tôi vẫn là tôi như vậy, nhưng thời gian đã làm thay đổi nhiều điều, giờ đây nói chuyện với nhau, những điều tôi nói ra cũng đã có những khoảng cách vô hình hay hữu ý không thể tránh khỏi…
Tôi đón nhận những câu nói của người, nghe những bài hát ngày xưa người hát cho tôi nghe, đọc những bài thơ người viết tặng tôi, không thể nói tôi không còn rung động. Đâu có dễ dàng để trong một thời gian ngắn, có thể đi từ cảm xúc yêu thương, sang đến vô cảm. Có một vài điều có lẽ người không biết. Khi người nói rằng tôi hãy mặc kệ người, người có biết rằng tôi đang cố đây, nhưng điều đó với tôi cũng đau đớn…Khi tôi nói cứng nhưng lòng tôi thì mềm. Khi tôi làm bộ dửng dưng nhưng lòng tôi thì suy nghĩ. Khi tôi nhớ nhưng phải kìm mình lại vì tôi không bao giờ được phép nói ra…
Đã có những lúc tôi đi bộ một mình, vẩn vơ và nghĩ đến người cũng với những ngày đã xa, nhớ những con phố, những khoảnh khắc hạnh phúc, những câu nói, những ấm áp mà người mang đến…Tôi vẫn giữ tất cả, nhưng giờ chỉ có thể gọi đó là kỉ niệm và cất sâu ở một nơi nào đó. Cuộc sống vẫn tiếp diễn kể cả khi tôi và người không có nhau.
Giờ đây tôi vẫn đi dưới những con đường, cũng có những hang cây và tôi quen dần với điều ấy, cảm nhận khoảnh khắc tôi tự do một mình, không âu lo, không suy nghĩ nhiêu nữa. Thời gian qua chúng ta đã dằn vặt và tự trách bản thân nhiều điều, đủ để bây giờ cả tôi và người có thể gác hết những điều đó lại, để sống và làm mới mình…Tôi vẫn tin, sau cơn mưa, trời sẽ lại nắng, những giọt nắng mới cho cả tôi và người. Chỉ muốn xin người một điều, hay dành sự quan tâm ấy cho những người khác xứng đáng hơn vào lúc này, bởi chuyện gì đã qua cũng đã qua thật rồi...
Ở một phương diện nào đó, tôi vẫn dõi theo người, vẫn chúc người những điều tốt đẹp nhất…và vẫn cứ là chính người…như tôi đã từng yêu…