Càng đọc càng thấy nhiều tiêu cực và bức xúc, chán quá rồi những chuyện như thế.
Tìm về với Hà Nội...một Hà Nội không ngột ngạt bởi những chuyện tiêu cực...
(sưu tầm)
Nhớ Hà Nội, một Hà Nội thật Hà Nội...chân phương những ngõ nhỏ mộc mạc, giản dị mà xao động lòng người. Nhớ Hà Nội có nắng bừng lấp lánh mặt nước hồ màu rau muống luộc, có cầu vồng rực rỡ những lần tưới cỏ ở quảng trường Ba Đình, có những hàng cây thẳng tắp trên đường Hùng Vương, và cả con đường Phan Đình Phùng mát rượi...(sưu tầm)
Lại nhớ Hà Nội với mùa hoa sưa trắng xóa một góc trời, loại hoa mà học sinh vẫn gọi đùa là hoa cơm nguội. Nhớ cả những gánh hàng hoa xuống phố...những bông hoa tươi tắn đủ khiến người đi đường dù vội vã cũng phải ngoái nhìn.
(sưu tầm)
(photo by Phong Lan Trắng)
Nhớ đường Thanh Niên những chiều hoàng hôn lộng gió. Nhớ cầu Long Biên nơi sầm sập người qua cứ rung lên từng nhịp trong ráng chiều... (photo by Toàn)
Nhớ phố cổ với những màu tường rêu phong năm tháng nơi cuối phố có gánh hàng của bà bánh cuốn nơi ven đường có một hàng xôi quen...
(sưu tầm)
Nhớ một khoảnh khắc trầm tư ngồi quán nhỏ nhìn xuống phố. Nhớ một phút mát lành những chiều đứng trên cầu thả tóc bay trong gió. Nhớ cái lúc nghỉ ngơi ngồi ở Cung và ngắm nhìn cuộc sống....Hà Nội là đây, vẫn sống và vẫn đẹp mỗi ngày. 999 năm hay 1000 năm thì cũng vậy.(sưu tầm)
Nếu Hà Nội ban ngày ồn ào náo nhiệt, thì Hà Nội đêm lại thanh vắng tĩnh mịch, e ấp lạ kì nơi những con ngõ nhỏ...Nếu khẽ nghe, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, tiếng trái tim mình hòa trong tiếng ve hè hay lan tỏa trong hương hoa sữa nồng nàn cuối thu...(photo by Toàn)
Nhớ Hà Nội một sáng tinh mơ chui ra khỏi nhà và chạy ra công viên đón bình minh trong cái se se mát lạnh. Nhớ Hà Nội một trưa hè như đổ lửa lui cui chui vào hàng kem "tránh nóng". Nhớ Hà Nội một chiều đông ngồi trà đá Tràng Tiền đá lặng ngắm dòng người qua và nghĩ ngợi vẩn vơ đủ thứ. Nhớ tối Hà Nội lượn 2 vòng quanh hồ Gươm rồi vẫn xin lượn thêm vòng nữa, rồi cả lũ "giặc" kéo nhau vào một con ngõ nhỏ xíu trên phố Hàng Bồ ăn miến ngan.
Hà Nội là như thế, không cần đá mới, không cần vôi mới. Trả lại Hà Nội như xưa đi. Chỉ cần Hà Nội cứ là Hà Nội thôi...
No comments:
Post a Comment