Trưa nay bố mẹ ăn cơm ở Chèm trong sự vội vàng vì bố con phải Thái Nguyên vì gia đình nhà sếp có việc mời mợi người về ăn cỗ. Bố con đi đến ngày mai mới về nên chỉ có 2 mẹ con mình ở nhà thôi. May mà có Dế ở cùng với mẹ không thì mẹ buồn lắm. Chiều nay mẹ đi trên đường về nhà gặp cửa hàng bán quần áo bà bầu "Mommy" ngay đầu ngõ đang giảm giá ác liệt và mọi người chen chúc đông nghẹt. Mẹ định về nhà ngủ nhưng thấy có vẻ hấp dẫn nên lại gửi xe rồi vào xem thử. Ôi cửa hàng thật là đông, các bà bầu chen chúc nhau, thậm chí có cả những người không bầu cũng hồ hởi lao vào. Vì đông quá nên cửa hàng phải bố trí một anh bảo vệ đứng chặn cửa, khi nào có 1 người ra thì cho thêm 1 người vào. Mẹ đứng ngoài bấm đồng hồ, nếu phải chờ quá 5 phút là sẽ đi về, may sao mới 4 phút thì được vào. Quần áo bày la liệt từ trên giá xuống dưới thung, từ trên mắc xuống dưới sàn và các chị em tranh nhau xem hàng và mua sắm. Các loại váy áo bà bầu ở đây khá rẻ. Mẹ nhào vào xem xem, xét xét cũng tậu được 1 cái quần, 2 cái váy và 2 cái áo tổng cộng hết 350k. Mua sắm một lúc thì mẹ mệt nhoài, Dế chắc cũng mệt vì không được ngủ trưa. Mẹ thương con quá, tại mẹ mải mua sắm mà con không được nghỉ ngơi. Thanh toán xong mẹ tung tăng về nhà, như vậy là đã mua thêm được một số đồ bầu để mặc cho thoải mái cả ở nhà và cả đi làm.
Trưa nay mẹ ngủ không được ngon lắm, giấc ngủ cứ chập chờn, có lẽ là do không có bố ở nhà nên tâm lý mẹ không được thật thoải mái. Hi vọng là con trai sẽ cứng cáp hơn mẹ, vẫn ngủ ngon lành trong bụng. Ngủ dậy mẹ con mình sang đưa ông bà con cá vược mà ông bà nội gửi và hai vé xem chèo "Nàng Sita". Mẹ đặt mua vé để cả nhà mình đi xem nhưng bố con lại phải đi Thái Nguyên thành ra không đi được, tiếc quá. Hôm sau ăn cơm mẹ thấy ông bà bảo vở chèo này hay, mỗi tội chỗ ngồi xa và hơi khó nhìn.
Trên đường từ nhà ông bà ngoại về, mẹ thấy hàng quần áo vẫn đông nghẹt, mẹ lại hào hứng vào lượn thêm một vòng nữa. Được một lát thì có vẻ Dế mệt và chán, mẹ thấy Dế đạp "bụp bụp" và như nghe thấy tiếng Dế líu lo bên tai mẹ "Mẹ mua nhiều lắm rồi mẹ ơi, về thôi mẹ ơi" với cái giọng thật là trong trẻo đáng yêu. Nghĩ thế mà liền về nhà luôn cho Dế khỏi mệt.Tối nay mẹ con mình ăn cháo bồ câu, nồi cháo thơm phức, con bồ câu này là ông bà nội gửi cho mẹ con mình đấy. Mẹ chỉ ăn được có nửa nồi cháo với nửa con bồ câu mà sao no quá, Dế ăn có ngon miệng không con?
Hai mẹ con ở nhà với nhau, nhà cửa cứ trống trải buồn bã sao ấy. Mẹ ngồi xem series yêu thích Master Chef mà thấy cũng kém vui. Vắng bố con nhà cửa buồn ghê, mẹ thấy trống trải vô cùng. Mẹ nhớ bố Dế lắm, mà chắc là Dế cũng nhớ bố lắm phải không con? Lúc 9h hơn bố gọi đt bảo là bố chuẩn bị đi ngủ để tối ra lễ, nên bố chúc hai mẹ con ngủ ngon. Ấy thế mà mẹ con mình cũng hơn 11h mới ngủ, mẹ ngồi ngoài phòng khách thấy chán quá lại chui vào phòng ngủ, lục đục đủ thứ rồi mới đi ngủ, chả bù cho mọi khi mẹ con mình ôm bố Dế là ngủ tít nhỉ. Hi vọng bố con ấm áp, không bị lạnh, có giường chiếu tử tế để ngủ. Bố con trông thế chứ khó ngủ lắm, không có giường là không ngủ vạ vật được đâu.
26w1d: Trưa nay mẹ con mình sang ăn cơm với ông bà ngoại. Lâu lâu mới sang thăm ông bà, ông bà vui lắm. Bà làm nem rán và thịt gà luộc cho mẹ con mình ăn. Ông ăn hơi nhiều còn bị bà nhắc là để phần cho Thu với. Lúc ăn uống xong và mẹ đang rửa bát thì bố con về đến nhà, bố không có khóa nên chờ ở ngoài. Nghe thấy bố con bảo về đến nhà bình thường mẹ thấy mừng quá. Mẹ con mình về nhà với bố con, múc cháo bồ câu cho bố con ăn. Cả nhà còn đánh sạch đĩa nho nữa chứ. Bố con ăn xong mệt quá lại thiếu ngủ, thế là lên giường đi ngủ, còn mẹ ra chợ mua mấy thứ rau cỏ nấu canh cá. Lúc đi chợ về, mẹ thấy nhà tắt đèn tối om, bố con đang ngủ khò khò trong phòng, mẹ đi ra đi vào mà bố con vẫn ngủ say. Chắc là bố Dế mệt đấy, Dế thương bố nên nằm im cho mẹ nấu cơm ăn. Lúc dọn cơm ra bố con vẫn ngủ li bì, mẹ vào đánh thức bố dậy ăn cơm, lát sau bố con mới tỉnh táo hơn. Khổ thân bố con, đêm qua gần như chẳng ngủ được, lại đi lại nhiều nên mệt đây mà.
26w3d: Tuần này là tuần lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam, là ngày của bà nội con, ngày của bố mẹ, ngày của chú Hiệp, chú Kiên và rất nhiều các thầy cô giáo nữa. Sau này Dế ra đời, bố mẹ sẽ cho con đến trường, đến lớp, con sẽ có bạn bè, thầy cô và ngày 20/11 hàng năm con cũng sẽ mua hoa tặng thầy cô giáo con, những người mà con kính trọng. Không khí ở trường mẹ những ngày này rất sôi động, đông vui như một ngày hội thực sự. Các bạn sinh viên chuẩn bị rất nhiều tiết mục văn nghệ độc đáo, trang trí trường, quay clip, chuẩn bị cho ngày hội Hoa phấn trắng diễn ra vào tối nay, các thầy cô giáo cũng tất bật với lễ meeting, với những bó hoa, những lời chúc từ các bạn sinh viên. Trên Facebook, mọi người trao và gửi rất nhiều những tình cảm, những lòng biết ơn đến các thầy cô, gửi cho nhau những truyện vui, những đường link hài liên quan đến đề tài nhà giáo. Quả thật sống trong môi trường sư phạm mới thấm thía hết những cái xúc động của ngày này.
Buổi chiều, các em sinh viên biểu diễn văn nghệ mừng thầy cô, tiếc là lúc đó mẹ bận việc, lại nghĩ rằng sinh viên đang tập chứ chưa biểu diễn chính thức thành ra bỏ qua mất đoạn văn nghệ sinh viên. Cuối giờ làm việc, cả Khoa mẹ ra Khách sạn Thể thao dự Meeting và ăn tối. Bữa tối mẹ mải nói chuyện nên cũng không ăn uống gì nhiều, sau đó mẹ cùng các thầy cô giáo ra xem văn nghệ biểu diễn chào mừng, đây là những tiết mục rất đặc biệt được biểu diễn bởi các thầy cô và các em sinh viên. Bác Phương Huyền cũng biểu diễn một tiết mục cùng với 1 em sinh viên nam, bài hát "Khúc hát yêu thường", vói phần nhạc do một sinh viên khác đệm đàn. Mẹ ngồi xem và rất thích thú, tuy nhiên đang dở chương trình thì trời mưa nhẹ, mẹ sợ Dế ốm nên đành về nhà luôn. Dế ngồi nghe với mẹ có thích không con? Liệu con có thích làm giáo viên giống như bà, giống như mẹ, giống như sở thích của bố con không?
26w4d: Hôm nay là đúng ngày 20/11. Không khí của Khoa vẫn tưng bừng phấn khởi với những bông hoa, những nụ cười. Tối nay bố mẹ sắp xếp lịch đi thăm thầy cô giáo cũ của bố và mẹ. Đầu tiên là bố chở mẹ đi thăm thầy giáo GS.TS. Hồ Thuần, thầy giáo của bố năm xưa, một người thầy dù tóc đã bạc, dù tuổi đã cao nhưng vẫn rất minh mẫn và bố rất kính trọng. Bố mẹ rất thích đến chơi nhà thầy Thuần vì thầy cô nói chuyện rất hay, cô giáo vợ thầy là một người rất thông thái, hiểu biết và nói chuyện rất tình cảm. Ngày xưa cô cứ bảo mẹ là bao giờ có em bé thì đến cô truyền kinh nghiệm cho, vì thế hôm nay đến chơi, báo tin là Dế được 6 tháng, cô giáo chúc mừng bố mẹ mãi. Cô giáo còn dặn dò mẹ trong việc ăn uống thế nào, cho Dế thông minh và an toàn nữa. Nói chuyện với cô, mẹ cảm giác như nói chuyện với người bà, người mẹ vậy. Một điểm đặc biệt nữa là thầy cô rất tình cảm với nhau, vẫn ngủ chung, vẫn đi bộ cùng nhau, đi đâu cũng đi cùng nhau rất tình cảm. Mẹ thích lắm, từ ngày xưa mẹ đã nói với bố con là mẹ luôn thích hình ảnh các cụ già đi cùng với nhau, yêu thương, chia sẻ, dù tóc đã bạc, dù răng đã rụng. Mẹ hi vọng bố mẹ có thể làm được như thế, cùng nhau vượt qua nhiều thử thách trong cuộc sống, và cũng hi vọng Dế sau này sẽ tìm được hạnh phúc riêng mình.Mẹ rất ngạc nhiên và khâm phục khi thầy không chỉ nhớ tên bố mà còn nhớ tên cả mẹ. Mẹ thật sự kính phục thầy về sức làm việc, sự nhiệt tình với công việc, với nền học thuật nước nhà. Mẹ hoàn toàn hiểu được tại sao có những học viên cố gắng chờ tận 5-7 năm để được thầy nhận hướng dẫn.
Sau khi rời nhà thầy Thuần, bố mẹ lên Lê Thánh Tông hẹn cùng các bác các chú bạn cũ lớp cấp 3 của mẹ để thăm thầy giáo chủ nhiệm lớp cấp 3 chuyên Hóa - thầy Lê Chí Kiên. Thầy Kiên năm nay 76 tuổi, thầy đã từng bị tai biến nhẹ nên trí nhớ của thầy suy giảm nhiều. Tuy thầy không nhớ được tên của các học sinh trong lớp ngày xưa, nhưng mẹ biết là thầy rất vui. Thầy ngồi nhìn những sinh viên năm xưa, giờ đã trưởng thành có công ăn việc làm ổn định, với ánh mắt long lanh đầy yêu thương. Thầy như một người ông, ngồi nhìn những người cháu mình vậy. Trông thầy thật là hiền và phúc hậu. Có một điều ngạc nhiên là mẹ tưởng thầy không nhận ra nhưng thầy đoán ra được bố con không phải học sinh trong lớp. Bố con nói rõ là ngày xưa bố học chuyên Hùng Vương - Phú Thọ. Thầy quả là tinh, phải không Dế?
Mẹ quên chưa kể là bố con cũng được học trò tặng hoa nhân dịp 20/11. Dù chưa từng dự một tiết học nào của bố con nhưng mẹ nghĩ bố con thật hợp làm giáo viên, và bó hoa đấy thay lời chúc mừng đến cho bố. Nếu có nhiều dịp giảng dạy hơn, nhất định bố con sẽ có nhiều học trò hơn nữa.
26w5d: 21/11 Sáng nay mẹ con Dế lại lóc có ra Xuân Thủy dạy học. Khi mẹ còn đang lọc cọc nối máy tính với máy chiếu và chuẩn bị bắt đầu buổi dạy sau khi điểm danh thì bạn lớp trưởng Đỗ Hồng Ngân và bạn bí thư Đinh Sơn Tùng lên tặng quà 20/11 cho mẹ và chúc mẹ rất nhiều điều. Mẹ cảm động lắm, mẹ tưởng ngày 20/11 đã qua rồi, không ngờ không khí vẫn còn mãi. Sau khi tặng quà xong, các bạn sinh viên bật cho mẹ xem clip lớp đã chuẩn bị để chào mừng ngày này trong chương trình Hòa phấn trắng tối hôm trước. Tiết mục rất thú vị và độc đáo, tuy không được giải nhưng mẹ thấy thật ấn tượng và thú vị.Kết thúc việc xem clip, mẹ cứ tưởng lớp sẽ bắt đầu học, thì các bạn sinh viên đứng lên phát biểu rằng có một vài tiết mục văn nghệ chào mừng ngày này và xin phép được biểu diễn. Vậy là mẹ đồng ý cho các bạn sinh viên lên hát, còn mẹ ngồi xuống dưới để thưởng thức. Thế là lũ lượt tất cả các bạn nam trong lớp lên đứng dàn hàng ngang để "hát" với lời mở đầu như sau "Nhân ngày 20/11 em xin hát tặng cô và các bạn bài hát 8/3" Mẹ thấy chao ôi là buồn cười và dễ thương. Dàn nhạc có toàn các bạn nam chưa hát cùng nhau làn nào giờ biểu diễn hoàn toàn tự phát, bắt đầu như vậy đấy. Cuối cùng, sau khi bị các bạn trong lớp phản đối, các sinh viên của mẹ bắt đầu bằng bài "Bụi phấn", sau đó sinh viên lại quay sang tìm hát một bài về "Thu" vì đấy là tên mẹ, sinh viên còn hỏi mẹ tên bố Dế là gì để tìm bài hát, khi được biết bố tên "Bình", các bạn đòi hát bài "Thu Bình yên", một bài hát hình như chưa hề có thì phải. Mẹ ngồi dưới vừa vui vừa xúc động. Cuối cùng, các bạn ấy chọn hát bài "Thu cuối", sau đó là một vài bài hát lạ tai nữa mẹ không nhớ tên. Sau khi dàn đồng ca kết thúc, các tiết mục đơn ca bắt đầu. Mẹ đưa ra quy định là bạn hát trước được chỉ định bạn hát sau, vì thế ai lên cũng chỉ háo hức nghĩ xem mình sẽ chỉ định ai, lúc hát thì lúng túng, lúc thì quên lời, lúc thì sai nhạc. Mẹ nói đùa là sinh viên lớp mẹ có năng khiếu "chế nhạc, chế lời" Ngồi ở dưới xem các tiết mục, mẹ vừa buồn cười vì sự thông minh, hóm hỉnh của sinh viên, vừa cảm thấy vui và cảm động vô cùng. Có cô sinh viên Cẩm Anh bị chỉ định lên hát, nhưng không biết hát bài gì đành đứng lên hát bài Bé lên ba. Sau khi hầu hết các tiết mục đã "được" hoặc đã "bị" biểu diễn, mẹ tuyên bố là tạm dừng để quay lại học, nếu không lớp sẽ phải về rất muộn. Sinh viên tiu nghỉu vì tưởng câu được giờ, ai dè cô giáo "ác" vẫn bắt học đủ nội dung bài mới cho về. Trước khi điều này xảy ra, cô giáo mẹ đã bị sinh viên ép hát một bài, trong không khí "tưng bừng phấn khởi" mẹ hát bài "Que Sera Sera" giọng vẫn run run. Dế nằm trong bụng có nghe mẹ hát không nhỉ?
Sau gờ học, bạn bí thư của lớp lên hỏi thăm và bảo xách đồ hộ cho mẹ. Mẹ rất vui. Bạn Sơn Tùng này có mặt rất giống cậu Quang của con, trắng trẻo, mũi cao, trông rất tây và chều cao cũng 1m82 như vậy. Sơn Tùng xách laptop và gói quà xuống tầng 1 cho mẹ, mẹ lại nhớ ra là quên áo khoác trên lớp, thế là bạn sinh viên lại lên lấy giúp mẹ. Mẹ đã có một ngày thật là vui vẻ và ý nghĩa ngoài mong đợi. Chưa bao giờ mẹ nghĩ mình sẽ làm một cô giáo, nhưng cuộc sống có nhiều điều bất ngờ, và nghề giáo viên đến với mẹ cũng như một cái duyên vậy. Những ngày này mẹ đang suy nghĩ rất nhiều về chuyện công việc, liệu mẹ có nên tiếp tục làm việc văn phòng hay nên xin chuyển hẳn sang giảng dạy. Mẹ vẫn cảm thấy mẹ không thích làm giáo viên lắm, nhưng mỗi khi đứng trên bục giảng thì lại nói say sưa, lại thăng hoa và sau mỗi buổi học, lại cảm thấy hài lòng. Đặc biệt vào những ngày này, khi không khí ngày Nhà giáo Việt Nam tấp nập khắp phố phường, mẹ cảm thấy thật tự hào khi đứng trên bục giảng, khi gặp những tiếng "em chào cô" với những nụ cười của sinh viên. Liệu đâu là con đường cho mẹ hả Dế?
Chiều nay mẹ nghỉ làm, ở nhà cô Minh chơi với em Pi. Mẹ nằm trông em Pi cho cô Minh tranh thủ ngả lưng. Khổ thân, đợt này Pi hay dậy chơi đêm nên cô Minh không ngủ được mấy, trông người bơ phờ. Mẹ nằm cạnh em Pi, em Pi không ngủ, cứ mở mắt nhìn khắp xung quanh. Mẹ buộc con sư tử màu da cam và con khỉ màu nâu lên cái lồng cho trời trước mắt em Pi, thế là Pi cứ nhìn mãi. Pi nằm trên giường, không khóc quấy gì, cứ ngọ nguậy chân tay thôi, hai tay, hai chân vung vẩy đáng yêu lắm. Mẹ mới nghĩ trong bụng, à thì ra là mỗi lần Dế ngọ nguậy chắc cũng vậy, mẹ thấy con bụp bụp chắc là con cũng đang vung vẩy chân tay giống em Pi lúc này. Thật là đáng yêu. Pi cứ nằm mãi như vậy, xong đến lúc chán thì bắt đầu trực khóc. Mẹ bế Pi dậy và vỗ về. Mẹ bế em bé vững tay hơn ngày xưa bế Pô rồi, chuẩn bị tinh thần để sau này bế Dế của mẹ đây. Mẹ bế Pi dậy, thế là Pi không khóc nữa, lại có vẻ khoái chí. Mẹ bế em Pi dậy đi quanh phòng, cho Pi nhìn ngắm phố phường và hát mấy bài trẻ con cho Pi nghe. Pi có vẻ ngái ngủ, nhưng đặt nằm thì không chịu ngủ. Lúc sau bác Huyền mới hướng dẫn mẹ là khi đó phải bế Pi nằm ngang thì cháu sẽ ngủ. Bác Huyền làm thế thì Pi ngủ thật, trông thật là ngon lành đáng yêu. Mẹ cứ hình dung, không biết sau này Dế của bố mẹ sẽ như thế nào nhỉ, con có dễ ăn dễ ngủ như mẹ ngày xưa không hay con sẽ hay khóc nhè?
Tắm cho Pi xong thì mẹ, cô Minh, em Pi và bác Huyền đi đón em Pô. Em Pô nhìn thấy mẹ nhưng xấu hổ không chịu chào, nhưng lúc sau không thấy mẹ đâu lại cứ "bác Thu" "bác Thu". Đi trên ô tô, Pi nằm ngoan, còn Pô cứ đếm líu lo từ 1 đến 10 bằng tiếng Việt, rồi bằng tiếng Anh. Cô Minh đang sợ em Pô bị nghiện số, mẹ buồn cười quá.
Tối nay ông bà và cô Hằng đi Singapore về, ông bà vui vẻ, phấn khởi, mở mang được nhiều điều thú vị, cả nhà tụ tập ăn uống đông đủ. Lúc bà về thấy có Pi Pô ra đón là bà phấn khởi lắm. Sau này Dế ra đời, Dế biết đi, Dế cũng chạy ra đón ông bà, con nhỉ?
No comments:
Post a Comment