Wednesday, 13 November 2013

Nhật ký của mẹ: Tuần thứ 25 (10 - 16/11/2013)


24w0d - 9/11: Ngày hôm nay bố đi tập xe ở Sơn Tây nên không về ăn cơm trưa. Trưa nay ông bà nội sang chơi với mẹ con mình, thế là mẹ con mình lại không bị buồn. Ông bà mang cho Dế 2 con bồ câu để nấu cháo nhé, Dế sẽ măm măm thoải mái nhỉ. Mẹ thích các bạn nhỏ mập mạp, đáng yêu lắm nhưng mẹ chỉ lo Dế mũm mĩm quá lại khó chui ra ấy. Giờ bố toàn gọi Dế là "béo giống bố, lùn giống mẹ" thôi, ghét bố con nhỉ.

Tối nay cả nhà mình ăn cơm sớm rồi lên taxi đi xem hài kịch ở nhà hát Tuổi trẻ. Các nghệ sĩ diễn hay và buồn cười lắm, có điều là phong cách hơi bị trẻ và hay dùng hài kiểu chơi chữ nên ông nội có vẻ không thích lắm, ông chỉ thích mỗi vở "Giàu giả nghèo thật" thôi, bà nội thì dễ tính hơn, bà thích một vài vở, bố mẹ thì vừa xem vừa cười suốt. Mẹ thấy Dế nằm im, không ngọ nguậy gì, chẳng biết là Dế xem hài kịch cùng cả nhà hay là ngủ mất rồi??

24w1d: Sáng nay bố con phải đến cơ quan từ sớm như đi làm để trực bão, thành ra chỉ có mẹ con mình và ông bà nội ở nhà. Mẹ dậy sớm, rủ ông bà nội ra nhà bà Thư ăn phở. Phở ở đây ngon, nước dùng ngọt mà không có gia vị, thịt bò mềm ăn rất dễ chịu. Ông bà nội vốn khó ăn mà cũng khen ngon đấy. Đến hôm nay đi ăn cùng ông mẹ mới biết ông nội con thích ăn phở với quẩy lắm. Ông bẻ quẩy ra thả vào bát cho quẩy mềm ra để ăn, thế là giống sở thích với mẹ rồi. Có điều mẹ đọc các tài liệu thấy bảo ăn quẩy không tốt cho Dế yêu nên mẹ kiềm chế thi thoảng lắm mới ăn một miếng. Sau này Dế ra đời bố mẹ sẽ dẫn con đi ăn phở nè, ăn bún nè, ăn nhiều món ngon nhé. Ăn xong mẹ dẫn ông bà đi thăm chợ rồi trời chợt đổ mưa phùn, thế là mọi người vội vã về nhà, xong rồi mẹ và bà đi gội đầu ở hàng cho thư giãn.

Lúc mẹ và bà về nhà thì ông đang ngồi xem thời sự. Những ngày này tin tức về bão Haiyan đang làm người dân nhiều nước lo lắng, trong đó đặc biệt là Philippines và Việt Nam. Những ngày vừa rồi bão đi qua Philippines với cấp độ mạnh nhất (giật cấp 17) làm bao nhiêu thành phố tan hoang, bao nhiêu người dân mất nhà, mất tích, bao nhiêu người dân lạc gia đình, mất mát người thân, bao nhiêu em bé mất cha, mất mẹ. Sáng nay ngủ dậy, thấy TV tóm tắt tình hình của bão tại Philippines mà mẹ thấy thương quá đi thôi, nhìn những người dân lang thang trong đám đổ nát, không nhà, không cửa, nước vẫn còn ngập chưa rút hết, cây cối, các công trình đều đổ rạp, lang thang như những bóng ma mà mẹ thấy thương quá. Những đất nước quốc đảo như Philippines thường xuyên hứng bão, sóng thần, động đất, đau thương này chưa qua lại đến những nỗi đau khác. Mẹ thấy thương lắm, mẹ cũng hi vọng Dế sẽ lớn lên bình an, mạnh khỏe, may mắn hơn rất nhiều trẻ em khác trên thế giới này, được sống ấm áp, yêu thương và trọn vẹn bên gia đình. Bão đang đổ bộ vào miền Trung và miền Bắc Việt Nam khiến người dân khắp nơi phải đi sơ tán, rồi tích trữ lương thực, rồi nhốn nháo chuẩn bị đón bão. Hi vọng tác hại sẽ là tối thiểu.

Buổi trưa trời bỗng đổ mưa làm mẹ lo lắng, không lẽ bão về đến Hà Nội nhanh vậy sao, bố con còn chưa về nhà, mọi người còn đang ở ngoài đương kia mà. May mắn sao một lúc sau trời lại tạnh ráo, nắng ấm chan hòa, chưa thấy có biểu hiện của bão.

Trưa nay chú Dũng nhà bà Bảo và chú Hồng bạn mẹ đến chơi thăm nhà mình và thăm Dế đấy. Mẹ mời mọi người ở lại ăn cơm với cả nhà cho vui. Thế là bà nội và mẹ tất tả chuẩn bị cơm nước cho bữa trưa, hôm nay có thịt bò xào rau cải  này, sườn nấu bí non này, cá kho thịt và rau cải luộc, vậy mà bố không có ở nhà. Tối đến mẹ nấu cho bố Dế ăn bù nhé, không Dế lại "bụp bụp" biểu tình. Bạn Dế của mẹ là thiên vị bố lắm cơ.

Ăn uống xong xuôi, các chú về hết, ông đi nghỉ trưa, bà đi xem phim rồi cả nhà ngồi xem Đường lên đỉnh Olympia. Sau này con cũng đi thi Olympia, cũng bấm chuông trả lời thật nhanh, thật chính xác Dế nhé. Mẹ cứ mong ước ngày nào đó được nhìn thấy con yêu của mẹ với vòng nguyệt quế trên đầu... Ngày xưa mà bố con được đi thi Olympia chắc cũng sẽ vào vòng trong đấy vì bố con hay trả lời đúng lắm. Bố bảo là vì bố chịu khó đọc sách, Dế cũng sẽ chịu khó đọc sách, Dế nhỉ.

Xem xong chương trình ông bà vội vàng về luôn vì sợ chiều mưa, mẹ con nhà Dế trèo lên giường ngủ tít. Một lúc sau ông ngoại sang chơi, ông chỉ ngồi một lát thôi rồi ông lại về. Ông dặn dò mẹ con mình phải đóng cửa cẩn thận, rồi không đi ra ngoài bão, ông dặn nhiều điều lắm, vì ông lo cho mẹ con mình mà. Bà ngoại cũng không yên tâm, lát sau lại gọi sang hỏi tình hình thế nào rồi, có đủ thức ăn chưa, hỏi bố con đã về chưa, nếu bố con phải đi trực là ông bà sẽ sang đây với mẹ con mình.

Mẹ cứ ngóng mãi mà không thấy bố con về, sao người ta mãi không cho bố con về với mẹ con mình nhỉ? Trời đã tối và bắt đầu có mưa rồi, dù mưa chưa quá to nhưng mẹ cũng bắt đầu thấy lo lắng rồi. Mừng quá rồi cuối cùng bố cũng về, mua gạo về nấu cơm. Bố về làm mẹ con mình yên tâm hơn hẳn, vậy là không còn lo lắng nhiều nữa.

Đêm nay mưa to, gió thổi mạnh nhưng cơn bão vẫn có vẻ nhẹ hơn so với dự kiến. Bão đột ngột đổi hướng thay vì vào miền Trung thì lại đi song song với bờ biển miền Trung và lao thẳng ra Bắc vào Quảng Ninh và Hải Phòng. Mẹ gọi cho cô Hằng thì cô Hằng bảo tối nay vẫn ở Hải Phòng, sáng mai mới về Hà Nội sớm. Bố lo cho cô Hằng lắm, hi vọng là mọi chuyện đi lại sẽ ổn.Nằm nghe tiếng mưa và tiếng gió mà mẹ thương những trẻ em nhà mái lá, những người vô gia cư, những em bé quanh năm sống trên mạn thuyền trên sông Hồng ngày mẹ còn đi tình nguyện đã đến thăm quá. Một mảnh thuyền con với cả một gia đình, quanh năm cứ lênh đênh trên sông kiếm ăn, bọn trẻ con cứ chui rúc từ gầm cầu này đến xó xỉnh khác, đứa thì đánh giầy, đứa bán bánh mỳ, đứa thì đi ăn xin, thậm chí cả trộm cắp. Những ngày bão thế này, nước sông lên cao, trời lại mưa lớn, liệu các em sẽ sống ra sao. Thật là lạ, những lớp người ấy rồi vẫn lớn lên, dù cuộc sống nhiều lần vùi dập, nhưng lạ lùng như những cây cỏ dại, vẫn lớn, vẫn sắt đá và sinh tồn. Mẹ không muốn Dế của mẹ sống vất vả, cực nhọc, nhưng mẹ muốn con nhận ra và thông cảm với những hoàn cảnh khó khăn, những nước mắt, những mảnh đời cơ cực ngoài kia....

24w2d: Lẽ ra sáng nay mẹ phải đi làm nhưng thấy mưa gió quá nên mẹ xin nghỉ phép cả ngày để ở nhà cho an toàn. Mẹ sợ ra đường ngập lụt mẹ con mình lại phải lội nước thì không tốt. Bố đi làm, mẹ dậy tạm biệt bố rồi mẹ con mình lại leo lên giường ngủ. Một lúc sau mẹ tỉnh giấc vì thấy con trai lục đục trong bụng. Ah, hóa ra là qua mất giờ ăn sáng của Dế rồi, Dế của mẹ bị đói nên không nằm yên đây. Mẹ dậy uống sữa ăn bánh cho con đỡ đói rồi bắc nồi cháo bồ câu mẹ con mình ăn trưa. Thời tiết hôm nay lại không xấu như dự kiến, có nắng, có gió nhẹ và hoàn toàn không mưa nữa,  phố phường cũng quang đãng và không bị ngập. Mẹ con Dế ở nhà tận hưởng một ngày thu nắng đẹp.

Trưa nay lúc ăn cháo bồ câu, mẹ con mình nói chuyện với dì Nhím. Hôm nay mẹ mới chat được từ nhà nên có thể nói chuyện qua skype có tiếng có hình đầy đủ mà không phải chat. Dì nhìn bụng mẹ mà cứ xuýt xoa "ôi bụng to thế, trông yêu thế", rồi dì hỏi thăm Dế có ngoan không này, dì đang tìm mà chưa mua được quà cho Dế. Dì kể chuyện cho mẹ nghe những lúc dì nói chuyện với ông bà ngoại thế nào, dì ngồi tâm tình với ông ngoại rồi đòi ông kể cho nghe chuyện ông bà ngày xưa yêu nhau thế nào này, rồi dì kể là dì nói chuyện với cả cậu Tùng, cậu Quang, bác Đức thường xuyên, chỉ có mỗi nói chuyện với mẹ con cháu Dế là khó khăn thôi. Dế thích nói chuyện với dì Nhím hay sao  ý mà ăn bát cháo hết vèo, không ọ ẹ gì cả. Thế sau này dì về nước, mẹ bảo dì bón cho Dế ăn nhá. Bà ngoại kể là mẹ và dì Nhím hồi bé dễ ăn lắm, bà xúc cháo chưa kịp thổi mà hai đứa nhóc đá há miệng đòi ăn rồi. Mẹ nhìn thấy bà uống thuốc, thế là mẹ cũng đòi uống thuốc. Hồi bà ngoại sinh dì Nhím, bà ăn cháo móng giò cho có sữa, thế là mẹ cũng được ăn ké, thành ra mẹ béo mũm mĩm, trắng póc như trứng luộc và mắt to, tròn xoe, đen lay láy, trông mẹ bụ bẫm đáng yêu lắm. Sau này mẹ sẽ cho Dế xem ảnh mẹ ngày xưa nhé. Dì Nhím ngày bé thì trông như con trai nhé, tóc lưa thưa, mặt cười tít trông ngộ nghĩnh lắm. Dì Nhím còn có ảnh mặc bộ đồ màu vàng, đang khóc nhè rõ xấu ở trước cửa nhà ông Hào nữa. Sau này dì về chơi với Dế, thể nào dì chả kể cho Dế nghe nhỉ. Bố con thì ngày bé thiếu thốn, chỉ thèm ăn thịt, nên không thích ăn rau, không thích uống loại nước gì ngoại trừ nước đun sôi để nguội. Hôm qua ăn cơm, mẹ nghe ông bà nội kể mới biết. Bố con ngày xưa cao và gầy lắm, hồi học đại học lại càng gầy, trông bố con mặc quân phục mà người gầy nhẳng mẹ thương lắm, chẳng bù cho bố con bây giờ, ăn uống tẩm bổ tốt nen béo mũm mĩm rồi. Sau này mẹ cũng mong Dế dễ ăn, cao to khỏe mạnh như bố con ấy.

Dì Nhím sắp nghỉ lễ Noel rồi, dì sẽ ở nhà trông nhà và rủ cậu Quang sang San Fransisco chỗ dì chơi. Không khí giáng sinh ở VN thì không rõ ràng lắm, nhưng không khí giáng sinh bên nước ngoài thật là sôi động. Một ngày nào đó con lớn lên, mẹ sẽ kể cho con nghe về mùa giáng sinh duy nhất mẹ trải qua hồi ở bên nước Anh, mẹ và cô Nguyên, cô Chân dậy sớm gọi taxi để đi mua sắm nhân dịp Boxing day. Rồi bố con, dì con, các cô, các bác cũng sẽ có nhiều kỉ niệm để kể cho Dế nghe. Và rồi sẽ có ngày con tự trải nghiệm những điều đặc biệt ấy rồi về kể cho bố mẹ và mọi người nghe.

Mẹ phàn nàn với Dì Nhím là ông bà ngoại dạo này dặn dò nhiều quá, làm mẹ bực bội. Mẹ biết là ông bà thương mẹ con mình lắm, lo lắng cho mẹ con mình nên mới hay dặn thế thôi, nhưng ông bà cũng bớt lo lắng quá đi không mẹ lại cứ mất bình tĩnh. Mẹ nghĩ đến cảnh sau này mẹ dặn dò Dế mà con lại cãi mẹ thì mẹ cũng buồn lắm. Mẹ sẽ cố gắng không cáu kỉnh nữa, bố bảo mẹ mà cáu kỉnh với ông bà ngoại là bố véo tai mẹ đây này.

Chiều nay chat với dì Nhím xong thì qua giờ ngủ, mẹ lọ mọ ngồi đặt vé xem các chương trình nghệ thuật. Mẹ đã đặt được vé xem vở chèo "Nàng Sita" rồi nhé, vậy là Dế của mẹ sướng nhé, được bố mẹ cho đi xem bao nhiêu là môn nghệ thuật, con được xem phim này, xem chính kịch, hài kịch, rồi chuẩn bị cả xem chèo nữa.

No comments:

Post a Comment