Saturday, 12 June 2010

Tạm biệt...

Cuộc đời lúc nào cũng vậy, hợp rồi lại tan, gặp rồi lại chia... Ngày hôm nay là ngày mà rất nhiều người chuyển nhà, cứ nghĩ là mình sẽ không buồn lắm đâu, vì đã chuẩn bị tâm lí cho điều này từ rất lâu rồi, nhưng sao khi nhìn căn phòng trống, nhìn mọi thứ vắng đi một nửa, lại thấy nao lòng lạ lùng. 

Mọi khi vào phòng nàng, vẫn cứ chê là bừa bộn và lộn xộn, nhưng giờ khi mọi thứ đã được mang đi hết, căn phòng lại trở nên sạch một cách đáng sợ va lại cảm thấy buồn và thiếu một điều gì đó... Một cái ôm, một cái bắt tay, có đủ để nói với hai bạn rằng tớ yêu quý mọi người... Có thể lúc nào đó tớ là một người hàng xóm khó tính, một con bé hay cau có mỗi khi mệt, một người thỉnh thoảng ngồi ăn cơm lại xị mặt ra...nhưng tớ mong các bạn hiểu là tớ vốn thất thường là thế, và cũng yêu quý các bạn như các bạn là thế. Như cái lúc bạn bật nhạc ầm ĩ khi mà tớ thì đang cố ngủ, như cái lúc bạn giận mà ko nói với tớ câu nào, như cái lúc tự nhiên bạn cười với tớ một cái rất đỗi dịu dàng, như cái lúc bạn sang phòng tớ kể đủ thứ chuyện và cười ngặt nghẽo...

Người ta thường bảo có những người bạn gặp và quen biết nhau là một cái duyên, và sống cùng nhau một thời gian ko đủ dài nhưng cũng không phải là ngắn đủ để biết các thói quen của nhau, thì đã là một cái duyên lớn phải vậy ko cô bé Sài Gòn của tớ? Có lẽ là phải có duyên thật để "Sài Gòn hoa lệ" và "Hà Nội thanh lịch" lại gặp nhau ở đây, cùng với cả "Hải Phòng đất cảng" nữa, nhỉ...Suốt 9 tháng qua các bạn đã là một phần cuộc sống của tớ...rồi đây, tớ cũng ko biết sẽ thế nào khi mỗi lần về nhà, lại chỉ thấy có một mình... Dù gì đi nữa, cũng chúc bạn thành công, tin rằng những cố gắng của bạn, rồi sẽ được đền đáp xứng đáng.

"Chia tay nhé rồi ngày vui ta lại gặp nhau"...
Giọng hát của Khánh Linh cứ mát lạnh và thấm đến từng câu từng chữ...
Hôm qua sang giúp chị dọn nhà, chia tay Browne house, rồi sáng nay nhìn từng chiếc từng chiếc ô tô chuyển bánh rời khỏi kí túc của UEA, lòng xao xuyến quá...Tự nhiên thấy sợ khoảng thời gian tới, hơn 2 tháng nữa, ai ở ai về...Rồi cũng đến lúc chính mình tạm biệt căn phòng thân quen này...đóng cửa và bước đi...Rồi cũng đến lúc mình tạm biệt thành phố này, trong tim vẫn vẹn nguyên những hình ảnh đầu tiên khi mình đến đây, với ông lái taxi hiền hậu...Rồi cũng đến lúc mình tạm biệt đất nước này, với vô số những kỉ niệm vui buồn trên từng mảnh đất đã đi qua...

Rồi cũng đến lúc để nói lời "tạm biệt"... tạm biệt nghĩa là còn gặp lại mà...phải thế không?


No comments:

Post a Comment