Hôm nay đi ăn tạm biệt con gái. Lúc ngồi ăn uống nói chuyện, cảm giác hoàn toàn thoải mái như ngày nào còn đi học, cả nhóm chuyên gia ăn vặt từ hàng này sang hàng khác. Cái lúc ăn uống nói chuyện ấy cũng là lúc để người ta dễ dàng hơn khi kể ra những cảm nghĩ, và những gì ẩn giấu trong lòng mình...
Rồi lúc chào tạm biệt, cảm giác chỉ như một lời chào thông thường, như bao nhiêu lần khác chào tạm biệt con gái để vài hôm sau lại nhận tin nhắn của nó "nhóm mình hẹn ở...", chỉ như mỗi lần tan học nó chào mình "bibi papa", chỉ như là mai hay ngày kia sẽ lại nhìn thấy nó cười toe toét, mặt ửng hồng và lí nhí "thế á, con gái có thế đâu..."
Nhưng sao càng đi càng thấy lòng chững lại...
"Sẽ đến lúc bạn nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc nắm lấy một bàn tay và việc níu giữ một tâm hồn..."
Saturday, 29 January 2011
Thursday, 27 January 2011
Norwich những ngày gió về_ngày thứ 11
Ngày thứ 11...
Tôi ngồi đây và đang đếm lùi những ngày ở lại thành phố này, cảm xúc xao xuyến khó tả như những ngày này hơn 14 tháng trước, khi tôi đếm ngày để bay sang đây...Giờ đã đến lúc để nói lời từ biệt với từng góc phố, từng con đường...Không phải bất cứ nơi nào đến và sống người ta cũng yêu, nhưng với Norwich, nếu bạn đến, sống và cảm nhận, bạn sẽ yêu nó, như tôi và rất nhiều người đã trót yêu cái thành phố xinh đẹp với những người dân đi trên phố và mỉm cười này....
Tôi ngồi đây và đang đếm lùi những ngày ở lại thành phố này, cảm xúc xao xuyến khó tả như những ngày này hơn 14 tháng trước, khi tôi đếm ngày để bay sang đây...Giờ đã đến lúc để nói lời từ biệt với từng góc phố, từng con đường...Không phải bất cứ nơi nào đến và sống người ta cũng yêu, nhưng với Norwich, nếu bạn đến, sống và cảm nhận, bạn sẽ yêu nó, như tôi và rất nhiều người đã trót yêu cái thành phố xinh đẹp với những người dân đi trên phố và mỉm cười này....
Wednesday, 19 January 2011
Nhật kí những ngày yêu nhau…
Yêu ạ, nói chuyện với yêu xong bỗng dưng em thấy nhớ quá…Cơn buồn ngủ đã bị dẹp tan bởi những kỉ niệm ùa về, đẹp như một câu chuyện vậy…
Em nhớ bỗng một ngày ta quen nhau, chỉ còn 3 ngày nữa thôi là tới cái ngày mùa đông rét mướt năm ấy, tuyết rơi dày dưới chân, và mình gặp nhau trên quãng đường đi World café, khi ấy mình vẫn là hai nửa cô đơn, trong đêm đông rét mướt…
Rồi em nhớ một ngày kia, sau rất nhiều nỗ lực cuối cùng anh cũng lôi được em ra khỏi thư viện, tặng em bó hoa với một gói quà đầy “ẩn ý”, ban đầu người ta từ chối nhưng sợ anh bị đen cả năm, thành ra người ta nhận và mình cùng mang hoa về cắm, và thành ra một năm qua có người thật là “đỏ”…
Subscribe to:
Posts (Atom)