"Sẽ đến lúc bạn nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc nắm lấy một bàn tay và việc níu giữ một tâm hồn..."
Friday, 30 June 2017
From mommy with love [P2]
Tối nay những "thiên thần" của mẹ được xuống sân khá là vui. Lúc mẹ dẫn Dế và bế Cốm xuống thì em Pi Pô đã chơi được một lát rồi. Mẹ phải bế em nên ngồi một chỗ xem các bạn nhỏ học nhảy kiểu street dance, còn Dế và các em thì được bố quản lý.
Loáng một cái quay ra quay vào đã thấy em Pô ngồi trên ô tô cùng một bạn mới quen, cưỡi xe ô tô đi vè vè quanh sân. Tốt. Em Pi thì còn đang bận chạy loanh quanh. Bụng bảo dạ không biết con trai mình ở đây bao lâu có đứa bạn nào không, chứ em Pô kết bạn nhanh thế cơ mà. Ngay lúc đang có tí lo lắng về khả năng đối ngoại của Dế thì con trai xuất hiện, đạp xe song song với một cậu bạn tầm tầm tuổi. Hai bạn có vẻ không nói chuyện gì nhiều với nhau nhưng liên tục nhìn và đạp xe theo nhau. Lúc một bạn dừng thì bạn còn lại cũng dừng. Lúc không thấy Dế đâu, bạn nhỏ còn dừng lại để chờ, một lúc sau là con đạp xe đến cạnh bạn. Mẹ vui mừng vì hôm nay thấy con trai có bạn chơi cùng rồi. Tối về mới thấy bố giới thiệu đấy là bạn Trí Giáp, vốn hay chơi cùng với con.
Vậy là thế giới của con đang dần lớn hơn, bên cạnh vòng tròn gia đình, con có trường lớp và có cả những bạn nhỏ khác chơi cùng con nữa. Con đang lớn lên rồi.
@Cốm: Mẹ ngồi nhìn các bạn gái xinh xắn mặc váy chạy tung tăng, lại nhớ câu thơ của ông ngoại "Bao giờ Cốm lớn bằng anh Dế"? Bao giờ con gái mẹ cũng mặc váy xinh chay tung tăng nhỉ. Nói thế chứ nhiều lúc lại cứ mong con yêu bé mãi, để mẹ ôm con vào lòng, hít hà trọn vẹn.
Khi nãy, lúc con đang ngủ bị tỉnh dậy, tay chân hươ hươ, mắt mở ra nhìn mẹ, đầu rúc rúc, mũi khựt khựt, cứ hướng về phía mẹ như chờ mẹ giúp cho ngủ lại, mẹ thấy yêu thương quá.
Thursday, 29 June 2017
From mommy with love [P1]
Con gái yêu của mẹ,
Mấy hôm gần đây mẹ nghĩ đến chuyện chụp ảnh cho con cho nó nghệ thuật một chút, cũng quần quần áo áo rồi cũng đeo nơ đàng hoàng, rồi sắp sắp đặt đặt để chụp cho con mấy kiểu cầu kì, khác biệt một chút. Nhưng hôm nay, tình cờ xem 1 đoạn người ta chụp em bé, quấn quấn đặt đặt, trong những tư thế không được thoải mái lắm, thành ra mẹ lại không muốn chụp nữa. Càng suy nghĩ mẹ lại càng thấy vẻ đẹp của con gái mẹ không phải nằm ở những điều hào nhoáng ấy.
Mẹ yêu đôi mắt con gái lúc nhìn mẹ, long lanh và cưới tít cả mắt lại. Mẹ yêu ánh mắt con lúc con giận dỗi, con gắt ngủ, mắt con cũng gắt gỏng. Mẹ yêu ánh mắt con lúc con chuyện trò cùng với mẹ, mắt con tròn xoe, cũng như muốn nói cùng... Mẹ yêu ánh mắt con lúc con cứ nhìn theo mẹ đi qua đi lại quanh phòng. Cả ngày chả có ai nhìn mẹ nhiều bằng con. Con nhìn thấy mẹ con cười rạng rỡ. Mẹ nhớ, có lần đang nằm trong phòng một mình rõ yên, thấy mẹ mở cửa bước vào, chân tay con cuống quít, giọng cón "á á" vui mừng như gọi mẹ, như là con nhớ mẹ lắm. Mẹ yêu cái liếc mắt cùa con như là con biết hết í, có khi đang khóc (giả vờ cũng nên), bế lên là nín bặt, mặt hí hửng chả có tí nước mắt nào.
Mẹ yêu cái miệng xinh của con cái, chu chu cái mỏ lúc con ti, ngậm mút ngon lành. Mẹ yêu cái tiếng "khựt khựt" của con khi còn bắt đầu đói và bắt đầu lần tìm ti mẹ. Mẹ yêu cái giọng "Ah Ah, ừ ừ, á à..." bi bô của con khi con chuyện với mẹ. Trộm vía con hay chuyện từ khá sớm và nói rất rôm rả. Mẹ yêu cái miệng của con khi con nằm chuyện trò với ong Bee, con nói với nó khá nhiều chuyện, cứ "ê a" gọi mà nó chẳng trả lời con, con vẫn cứ cười tít mắt. Mẹ yêu cái miệng xấu xí lúc con gắt gỏng gào ầm ĩ, há to, gằn từng cơn cho đến khi nhu cầu được đáp ứng. Mẹ yêu cả cái miệng xấu lúc nhè nước nhãi, bị mẹ mắng lại toét miệng ra cười, không làm sao mà ghét được.
Mẹ yêu cái tiếng ê a trong trẻo của con, tiếng khóc gằn ngằn ngặt của con "Ờ a, ờ a, ờ a.." liên tục không dứt, mẹ yêu cả cái tiếng khựt khựt khi con đói, tiếng chụt chụt lúc con ăn và cả tiếng nuốt sữa ừng ực. Mẹ thương tiếng con khóc ré lên khi bị giật mình. Con bé xíu mà trộm vía phát ra bao nhiêu âm thanh, mẹ nói chuyện với con cũng mỏi cả miệng ấy.
Mẹ yêu cái đầu hói hói ít tóc, cái trán dô dô của con gái. Cái đầu mà mẹ hay ấp vào ngực mình, cái đầu mẹ xoa xoa mỗi khi gội đàu cho con, lúc thì con nhăn nhó, lúc thì con dễ chịu. Cái đầu cứ tròn đằng gáy, chẳng chịu nằm thẳng cứ suốt ngày nằm nghiêng khiến các ông bà cứ liên tục nhắc mẹ phải xoay đầu cho con cho nó tròn. Mẹ yêu cái đầu của bạn con, khi chưa vững mà cứ đòi bế đứng thành ra đầu cứ lung liêng, lắc lư theo bước mẹ đi, lưng vẫn cong cong. Ấy vây mà bế nằm ra là gào tướng lên không chịu.
Mẹ yêu đôi bàn tay bé nhỏ thường tự cào mặt, hay hươ hươ ra trước. Mẹ yêu cái bàn tay bé tí xiu cứ lăm lăm cái nắm đấm, cứ như dọa đánh nhau với ai í, mỗi khi mẹ bảo Cốm vuốt má mẹ, là tay lại giơ nắm đấm ra rồi miệng hừ hừ. Mẹ yêu hai cái cánh tay đôi khi ngủ cứ giơ lên đầu, rồi mỗi khi giật mình là cả tay chân cứ giật bắn lên, rồi con khóc toáng lên vị sợ. Nhiều lúc con ngủ, hai bàn tay lại hay chắp lại như một thiên thần đang ngon giấc, đáng yêu vô cùng. Thỉnh thoảng mẹ trêu, đấm đấm vào tay con, con cười toét thích chí lắm. Con chưa biết nắm tay mẹ, thường nắm được tí là lại bị tuột tay, nhưng yên tâm, lúc ấy mẹ sẽ nắm tay con, ôm con vào lòng.
Mẹ yêu con những lúc con cười giòn tan, lúc con è è tập lẫy, tập mãi không được đâm ra gắt gỏng, mẹ yêu con cả lúc con rướn mình đòi bế để hóng hớt, yêu cái mặt hay ngó nghiêng, bé bỏng mà cứ như biết hết, trông ngố tàu vô cùng. Mẹ yêu con lúc con đòi ăn, khóc choe chóe (hờn vật vã - trích thơ ông ngoại), rồi thấy ti là con sùng sục tìm, miệng chu chu, rồi lúc con nuốt sữa, lúc con hả hê vì ăn no, mặt mày lem nhem vẫn cứ cười toét. Mẹ yêu lúc con nết na nằm, lúc con chuyện trò, lúc con ngủ, lúc con cáu kỉnh... Mẹ đồng hành cùng con trong những ngày tháng đầu tiên, yêu thương trọn vẹn. Nhiều lúc nghĩ loanh quanh, hay có gì không vui, nhìn thấy con lòng lại nhẹ nhàng.
Mẹ yêu mùi sữa thơm từ người con, mùi hôi hôi khi con ị thối, mùi em bé khi mẹ bế con vào lòng.
Có thể, con không xinh xắn như mọi người kì vọng, nhưng mẹ yêu tất cả những điều không hoàn hảo ấy. Yêu cái mắt híp, cái trán dô, cái đầu hói, cái da đen bánh mật, cái bàn chân to. Sự thật là mẹ ngắm con không hề biết chán. Điều đáng mừng nhất là con gái của mẹ chào đời nguyên vẹn, khỏe mạnh, vậy là hạnh phúc vô bờ bến rồi. Mẹ hay đùa gọi con là "Cám Cám", chẳng phải vì chê con đâu, mà để trêu con thôi, vì con gái cũng hơi... ơ... đanh đá :D
Cảm ơn con đã đến bên bố mẹ. Trước khi có bầu con, mẹ cũng lo lắng nhiều, nhưng rồi khi con ra đời, mẹ vẫn thấy không hạnh phúc nào bằng hạnh phúc được làm mẹ, và có lẽ, khó có nỗi đau nào bằng nỗi đau không có con. Mẹ yêu con, từ tiếng khóc đến tiếng cười, từ lúc ăn đến lúc ngủ, cả lúc hờn vật vã đến lúc phởn chí nết na. Con sinh động và đáng yêu từng giây phút một.
Thế nên, con gái ạ, giờ nghĩ đến những bức ảnh sắp đặt, mẹ chẳng còn hứng thú nhiều nữa. Có thể nó giàu tính nghệ thuật, trông thật bắt mắt với màu sắc và sự sắp xếp, nhưng nó không tài nào ghi lại những khoảnh khắc yêu thương hàng ngày của mẹ con mình, không lưu lại được tất cả những sinh động của con. Vậy nên, mẹ nghĩ rằng mẹ sẽ chụp con khi con đang tư nhiên nhất, khi con khóc, khi con cười, lúc con vui, con buồn...Bởi đó mới đúng là con, mới là giá trị chân thật nhất.
Lúc mẹ viết những dòng này, con đang ngủ tít rồi, ngắm con ngủ, lòng mẹ ấm áp lạ thường. Khi mẹ nhìn vào mắt con, mẹ nhìn vào mắt anh Dế con, mẹ cảm thấy mẹ có đủ sức mạnh để làm nhiều hơn mẹ tưởng. Cách đây mấy hôm, mẹ nằm mơ thấy 2 anh em con dắt nhau đi chơi và đi lạc. Mẹ và mọi người hốt hoảng đi tìm. Mẹ hoảng loạn, mẹ sợ hãi, mẹ lo lắng, mẹ tuyệt vọng, mẹ nghẹt thở, mẹ gọi tên các con và gào khóc, mẹ cứ đi, đi mãi để tìm con.,,, Đấy thật sự là cơn ác mộng với mẹ, mẹ giật mình tỉnh dậy, thấy con vẫn đang ngủ ngoan bên cạnh, mẹ mới thở phào. Con cái là báu vật quý nhất của người mẹ. Người phụ nữ đẹp nhất khi ở cạnh con mình và cảm ơn các con đã đến bên mẹ.
Yêu các con vô cùng.
#Thư gửi Minh Lan 2m24d
Wednesday, 28 June 2017
Tuổi 30
Tuổi 30 giống tuổi 20 ở chỗ vẫn còn ngây thơ, vẫn còn tin vào những điều tốt, vẫn ít va vấp với cuộc đời. Nhưng tuổi 30 khác cái tuổi đôi mươi nhiều lắm rồi...
Tuổi 20 chỉ phải lo cho bản thân, làm việc theo sở thích, dành nhiều thời gian cho những chuyện tình tang của mình và mấy đứa bạn thân. Tuổi 30 nhiều trách nhiệm hơn, trách nhiệm với gia đình, với bản thân, với công việc. Hai đứa con, giờ là cả một đòi hỏi lớn về thời gian, về sự chăm sóc và cả tiền bạc nữa. Trách nhiệm với bố mẹ hai bên khi các ông bà ngày một già yếu hơn. Trách nhiệm với chồng, với bản thân... Gánh nặng dường như nhiều hơn, lo toan dường như nhiều hơn. Cái hạnh phúc tuổi này cũng khác với ngày xưa nhiều lắm. Nếu ngày xưa, những chuyện tình củm, yêu đương này nọ rất thú vị và hấp dẫn thì giờ nghĩ đến yêu đương lại đâm ngại, những chuyện tình cảm ở tuổi ẩm ương của mấy em đồng nghiệp không còn làm mình hứng thú. Giờ đây, mối quan tâm dành nhiều cho việc chăm sóc con cái, cho con ăn ra sao, dạy con thế nào, con ốm thì phải làm gì...Hàng trăm thứ cần quan tâm, nên những chuyện lãng mạn thủa mới biết yêu tưởng chừng như xa xỉ và hơi thiếu thực tế. Niềm vui bây giờ được tính bằng nụ cười của các con, sự tiến bộ của các con, những tiếng gọi "mẹ ơi" lảnh lót...
Tuổi 20 chỉ nghĩ mình muốn làm gì, công việc nào thì khó/dễ, làm ở đâu lương cao. Tuổi 30 phải cân nhắc nhiều hơn, công việc gì thì thuận tiện đi làm, đưa đón con cái, công việc gì có nhiều thời gian cho gia đình, công việc gì ổn định...Tuổi 30 ít tham lam hơn, ngại nhảy việc hơn và cũng bình tĩnh hơn. Tuổi 30 hiểu mình muốn gì hơn,nhưng lại khó thực hiện hơn.
Tuổi 20 thích đi du lịch, và muốn là có thể xách ba lô lên và đi. Tuổi 30 muốn đi chơi phải tính toán đủ thứ xem đi đâu phù hợp cho sức khỏe của con, đi đâu vừa túi tiền cả gia đình... Tuổi 20 hạnh phúc là của riêng mình, tuổi 30 thấy hạnh phúc của mình nằm trong hạnh phúc của mọi người.
Tuổi 20 mơ mộng, cả tin và nhìn thế giới nhiều màu hồng rực rỡ. Tuổi 30 trầm lắng hơn, thực tế hơn và nhiều màu xám hơn. Niềm tin ít hơn và những quan niệm về giá trị cũng thay đổi. Ngày xưa tin rằng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, sẽ yêu thương nhau đến đầu bạc răng long. Giờ đây hiểu rằng hạnh phúc lứa đôi mong manh như quả cầu pha lê, rất dễ vỡ, có thể đến, có thể đi và khó tồn tại mãi mãi. Ngày xưa nghĩ rằng hai người hợp nhau, yêu nhau ắt sẽ hạnh phúc, giờ thì hiểu rằng hợp nhau, yêu nhau là chưa đủ, hạnh phúc không tự nhiên đến mà cần phải dành thời gian cho nhau và theo thời gian cần phải gìn giữ và làm mới cái tình yêu ấy nữa. Tuổi 30
Tuổi 20 quan niệm tiền là tiền và muốn có nhiều tiền. Tuổi 30 vẫn muốn có nhiều tiền, nhưng sợ hãi bởi nhận ra đồng tiền có ma lực ghê gớm. Tiền bây giờ trở thành thước đo của quá nhiều thứ. Tiền làm méo mó các mối quan hệ, tiền làm đổi trắng thay đen. Tuổi 30 biết sợ tiền, biết sợ những đen tối nó có thể mang đến và tuổi 30 hiểu rằng, tiền không phải là giá trị của cuộc sống. Tuổi 30 nhận rõ ràng rằng, tiền không mang lại hạnh phúc.
Tuổi 20 lọ mọ nghe ngóng trái tim mình xem thế nào là yêu. Tuổi 30 hiểu được tình yêu là gì và cũng hiểu ra Tình yêu không hoàn hảo, không dễ dàng và khó vĩnh cửu như những câu chuyện cổ tích. Thì đấy, ngay cả như đôi tác giả "Ba ngọn nến lung linh" với những ca từ tuyệt mỹ còn có thể li dị thì phải chăng điều gì cũng có thể xảy ra?
Tuổi 20 yêu bản thân mình hơn tất cả, có đôi chút ích kỉ của tuổi trẻ. Tuôi 30 yêu một cách vị tha như cách của một người mẹ, có đôi khi phải học cách cho qua những điều cần cho qua.
Tuổi 20 nghĩ đến trẻ con thì chỉ biết véo má, biết trêu gẹo. Tuổi 30 nghĩ đến trẻ con là nghĩ đến niềm yêu thương vô bờ, những tiếng bi bô, những đêm mất ngủ, và cả những yêu thương mà nó mang lại. Tuổi 20 thấy học kiến thức thật khó, đọc giáo trình và đi nghe giảng thật ngại. Tuổi 30 nhận ra việc khó nhất là làm cha mẹ, và rủi thay, không có trường lớp nào dậy cái này. Ta phải tự học, tự lớn để đồng hành cùng con cái.
Tuổi 20 nghĩ mình lớn rồi, tuổi 30 lại thấy mình còn quá non trẻ, còn rất nhiều thứ phải học,
Tuổi 20 tưởng như chuyện gì cũng có thể chia sẻ được, vài cú điện thoai, vài cốc cà phê là san bớt được nỗi niềm với tụi bạn. Tuổi 30 thì thấy khó khăn hơn, có những điều không biết nói cùng ai, có những cảm xúc chỉ có thời gian giúp giải tỏa, có nhiều khi chỉ có ta với nồng nàn.
Nhớ câu thơ ngày xưa yêu thích "Tuổi 17 còn khờ dại lắm/ Hạnh phúc vẹn nguyên giữa cuộc đời thường". Thực ra, đến 30 tuổi cũng vẫn còn dại khờ thế này và vẫn đang cố gắng gìn giữ cho cái hạnh phúc của cuộc đời này theo một cách không hoàn hảo...
Tuổi 30 hay quên hơn ngày xưa, định viết tiếp nhưng quên mất rồi :D
P/s: Hai ngày sau khi viết bài này thì nhận được cái clip về tuổi 30 này trên FB, rất nhiều suy nghĩ giống mình. Lưu lại để đọc lúc 40 😆😆😆😆😆
(Source: https://www.youtube.com/watch?v=4t4g_hBXZfo&feature=youtu.be)
Tuổi 20 chỉ phải lo cho bản thân, làm việc theo sở thích, dành nhiều thời gian cho những chuyện tình tang của mình và mấy đứa bạn thân. Tuổi 30 nhiều trách nhiệm hơn, trách nhiệm với gia đình, với bản thân, với công việc. Hai đứa con, giờ là cả một đòi hỏi lớn về thời gian, về sự chăm sóc và cả tiền bạc nữa. Trách nhiệm với bố mẹ hai bên khi các ông bà ngày một già yếu hơn. Trách nhiệm với chồng, với bản thân... Gánh nặng dường như nhiều hơn, lo toan dường như nhiều hơn. Cái hạnh phúc tuổi này cũng khác với ngày xưa nhiều lắm. Nếu ngày xưa, những chuyện tình củm, yêu đương này nọ rất thú vị và hấp dẫn thì giờ nghĩ đến yêu đương lại đâm ngại, những chuyện tình cảm ở tuổi ẩm ương của mấy em đồng nghiệp không còn làm mình hứng thú. Giờ đây, mối quan tâm dành nhiều cho việc chăm sóc con cái, cho con ăn ra sao, dạy con thế nào, con ốm thì phải làm gì...Hàng trăm thứ cần quan tâm, nên những chuyện lãng mạn thủa mới biết yêu tưởng chừng như xa xỉ và hơi thiếu thực tế. Niềm vui bây giờ được tính bằng nụ cười của các con, sự tiến bộ của các con, những tiếng gọi "mẹ ơi" lảnh lót...
Tuổi 20 chỉ nghĩ mình muốn làm gì, công việc nào thì khó/dễ, làm ở đâu lương cao. Tuổi 30 phải cân nhắc nhiều hơn, công việc gì thì thuận tiện đi làm, đưa đón con cái, công việc gì có nhiều thời gian cho gia đình, công việc gì ổn định...Tuổi 30 ít tham lam hơn, ngại nhảy việc hơn và cũng bình tĩnh hơn. Tuổi 30 hiểu mình muốn gì hơn,nhưng lại khó thực hiện hơn.
Tuổi 20 thích đi du lịch, và muốn là có thể xách ba lô lên và đi. Tuổi 30 muốn đi chơi phải tính toán đủ thứ xem đi đâu phù hợp cho sức khỏe của con, đi đâu vừa túi tiền cả gia đình... Tuổi 20 hạnh phúc là của riêng mình, tuổi 30 thấy hạnh phúc của mình nằm trong hạnh phúc của mọi người.
Tuổi 20 mơ mộng, cả tin và nhìn thế giới nhiều màu hồng rực rỡ. Tuổi 30 trầm lắng hơn, thực tế hơn và nhiều màu xám hơn. Niềm tin ít hơn và những quan niệm về giá trị cũng thay đổi. Ngày xưa tin rằng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, sẽ yêu thương nhau đến đầu bạc răng long. Giờ đây hiểu rằng hạnh phúc lứa đôi mong manh như quả cầu pha lê, rất dễ vỡ, có thể đến, có thể đi và khó tồn tại mãi mãi. Ngày xưa nghĩ rằng hai người hợp nhau, yêu nhau ắt sẽ hạnh phúc, giờ thì hiểu rằng hợp nhau, yêu nhau là chưa đủ, hạnh phúc không tự nhiên đến mà cần phải dành thời gian cho nhau và theo thời gian cần phải gìn giữ và làm mới cái tình yêu ấy nữa. Tuổi 30
Tuổi 20 quan niệm tiền là tiền và muốn có nhiều tiền. Tuổi 30 vẫn muốn có nhiều tiền, nhưng sợ hãi bởi nhận ra đồng tiền có ma lực ghê gớm. Tiền bây giờ trở thành thước đo của quá nhiều thứ. Tiền làm méo mó các mối quan hệ, tiền làm đổi trắng thay đen. Tuổi 30 biết sợ tiền, biết sợ những đen tối nó có thể mang đến và tuổi 30 hiểu rằng, tiền không phải là giá trị của cuộc sống. Tuổi 30 nhận rõ ràng rằng, tiền không mang lại hạnh phúc.
Tuổi 20 lọ mọ nghe ngóng trái tim mình xem thế nào là yêu. Tuổi 30 hiểu được tình yêu là gì và cũng hiểu ra Tình yêu không hoàn hảo, không dễ dàng và khó vĩnh cửu như những câu chuyện cổ tích. Thì đấy, ngay cả như đôi tác giả "Ba ngọn nến lung linh" với những ca từ tuyệt mỹ còn có thể li dị thì phải chăng điều gì cũng có thể xảy ra?
Tuổi 20 yêu bản thân mình hơn tất cả, có đôi chút ích kỉ của tuổi trẻ. Tuôi 30 yêu một cách vị tha như cách của một người mẹ, có đôi khi phải học cách cho qua những điều cần cho qua.
Tuổi 20 nghĩ đến trẻ con thì chỉ biết véo má, biết trêu gẹo. Tuổi 30 nghĩ đến trẻ con là nghĩ đến niềm yêu thương vô bờ, những tiếng bi bô, những đêm mất ngủ, và cả những yêu thương mà nó mang lại. Tuổi 20 thấy học kiến thức thật khó, đọc giáo trình và đi nghe giảng thật ngại. Tuổi 30 nhận ra việc khó nhất là làm cha mẹ, và rủi thay, không có trường lớp nào dậy cái này. Ta phải tự học, tự lớn để đồng hành cùng con cái.
Tuổi 20 nghĩ mình lớn rồi, tuổi 30 lại thấy mình còn quá non trẻ, còn rất nhiều thứ phải học,
Tuổi 20 tưởng như chuyện gì cũng có thể chia sẻ được, vài cú điện thoai, vài cốc cà phê là san bớt được nỗi niềm với tụi bạn. Tuổi 30 thì thấy khó khăn hơn, có những điều không biết nói cùng ai, có những cảm xúc chỉ có thời gian giúp giải tỏa, có nhiều khi chỉ có ta với nồng nàn.
Nhớ câu thơ ngày xưa yêu thích "Tuổi 17 còn khờ dại lắm/ Hạnh phúc vẹn nguyên giữa cuộc đời thường". Thực ra, đến 30 tuổi cũng vẫn còn dại khờ thế này và vẫn đang cố gắng gìn giữ cho cái hạnh phúc của cuộc đời này theo một cách không hoàn hảo...
Tuổi 30 hay quên hơn ngày xưa, định viết tiếp nhưng quên mất rồi :D
P/s: Hai ngày sau khi viết bài này thì nhận được cái clip về tuổi 30 này trên FB, rất nhiều suy nghĩ giống mình. Lưu lại để đọc lúc 40 😆😆😆😆😆
Subscribe to:
Posts (Atom)