Chúng nó bên nhau tính tháng, tính ngày.
Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm thay
Thời chúng mình, cái nắm tay cũng làm cả làng dị nghị,
Chúng nó thì nhận lời hôm trước, hôm sau đã đưa nhau vào nhà nghỉ,
Làm cái chuyện động trời!
Tôi kể bà nghe...
Chẳng biết tôi với bà đã quá lỗi thời,
Hay là vì lũ trẻ bây giờ học đòi tân tiến.
Chúng nó nghĩ yêu là phải hết mình dâng hiến,
Thế là mặc sức cho đi mà chẳng nghĩ đến cha mẹ, họ hàng...
Tôi
kể bà nghe...
Ngày xưa chúng mình tìm hiểu nhau đứng đắn, đàng hoàng,
Bây giờ lũ trẻ nứt mắt ra, học cấp ba đã học đòi yêu đương dấm dúi,
Điện thoại tân thời, áo quần cũn cỡn, xe số xe ga...chúng nó đưa nhau vào bờ, vào bụi...
Chẳng ra cái thể thống gì!
Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau rất lạ kỳ.
Chúng nó bảo yêu say đắm, yêu hết mình,
mà chẳng có bao nhiêu đôi đi được với nhau đến cùng trời cuối đất.
Chúng nó lướt qua cuộc đời nhau như chẳng có gì để mất,
Biến "Tình yêu" thành cái định nghĩa hết sức tầm thường...
Tôi kể bà nghe...
Tôi với bà tình thương mến thương
Hơn sáu chục năm trời mà thấy vẫn còn chưa đủ...
Lũ trẻ bây giờ chán rồi bỏ nhau, thất tình khóc xong rồi ngủ,
Sáng mai tỉnh dậy lại tươi tắn rêu rao :"Tìm một nửa thất lạc của đời mình".
Ngày xưa chúng mình tìm hiểu nhau đứng đắn, đàng hoàng,
Bây giờ lũ trẻ nứt mắt ra, học cấp ba đã học đòi yêu đương dấm dúi,
Điện thoại tân thời, áo quần cũn cỡn, xe số xe ga...chúng nó đưa nhau vào bờ, vào bụi...
Chẳng ra cái thể thống gì!
Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau rất lạ kỳ.
Chúng nó bảo yêu say đắm, yêu hết mình,
mà chẳng có bao nhiêu đôi đi được với nhau đến cùng trời cuối đất.
Chúng nó lướt qua cuộc đời nhau như chẳng có gì để mất,
Biến "Tình yêu" thành cái định nghĩa hết sức tầm thường...
Tôi kể bà nghe...
Tôi với bà tình thương mến thương
Hơn sáu chục năm trời mà thấy vẫn còn chưa đủ...
Lũ trẻ bây giờ chán rồi bỏ nhau, thất tình khóc xong rồi ngủ,
Sáng mai tỉnh dậy lại tươi tắn rêu rao :"Tìm một nửa thất lạc của đời mình".
Tôi
kể bà nghe...
Ngày xưa chúng mình cứ phải cân nhắc bên hiếu, bên nghĩa, bên tình.
Bây giờ chúng nó nhắm mắt đưa chân mà chẳng một lần nhìn lại,
Chúng nó cứ mù quáng buông mình trôi đi mãi
Chẳng biết đâu mới là giới hạn, để dừng lại cho những tháng ngày sau...
Tôi kể bà nghe...
Tuy chúng mình già nhưng chẳng yếu lắm đâu!
Trái tim tôi với bà vẫn còn đập những nhịp nguyên lành cho những yêu thương ngọt ngào phía trước,
Lũ trẻ bây giờ trao cho nhau trái tim đã bao lần bị ném, vùi, vỡ xước...
Rồi chúng nó tự hỏi mình, đau khổ tại vì đâu?
Tôi kể bà nghe...
Tại vì chúng nó không biết trân trọng nhau!
Ở thời của chúng mình, cái gì vỡ thì cùng nhau hàn gắn,
Chúng nó thích tân thời, chúng nó ham vứt đi để mua cái mới...
Nên chúng nó chẳng giữ được cái gì bền vững vượt thời gian...
Tôi kể bà nghe...Ngày xưa chúng mình cứ phải cân nhắc bên hiếu, bên nghĩa, bên tình.
Bây giờ chúng nó nhắm mắt đưa chân mà chẳng một lần nhìn lại,
Chúng nó cứ mù quáng buông mình trôi đi mãi
Chẳng biết đâu mới là giới hạn, để dừng lại cho những tháng ngày sau...
Tôi kể bà nghe...
Tuy chúng mình già nhưng chẳng yếu lắm đâu!
Trái tim tôi với bà vẫn còn đập những nhịp nguyên lành cho những yêu thương ngọt ngào phía trước,
Lũ trẻ bây giờ trao cho nhau trái tim đã bao lần bị ném, vùi, vỡ xước...
Rồi chúng nó tự hỏi mình, đau khổ tại vì đâu?
Tôi kể bà nghe...
Tại vì chúng nó không biết trân trọng nhau!
Ở thời của chúng mình, cái gì vỡ thì cùng nhau hàn gắn,
Chúng nó thích tân thời, chúng nó ham vứt đi để mua cái mới...
Nên chúng nó chẳng giữ được cái gì bền vững vượt thời gian...
Có một câu nói dân gian:
"Dẫu cho chẳng có bạc vàng,
Bên anh chỉ có mình nàng, anh vui!
Người ta sống ở trên đời,
Quý nhân, trọng nghĩa, là người an yên".
...................
Tác giả: Du Phong
Link bài viết: http://truyennganhay.net/bai-viet/3866/toi-ke-ba-nghe/
Tác giả: Du Phong
Link bài viết: http://truyennganhay.net/bai-viet/3866/toi-ke-ba-nghe/
--------------
Tình cờ đọc được bài thơ với bức ảnh này trên Facebook và thấy thích. Có thể không phải tất cả những điều "Tôi kể bà nghe" đều đúng hết với giới trẻ hiện nay, nhưng tôi có nhiều điểm đồng tình.
Chẳng hiểu từ bao giờ, tôi thích nhìn hai ông bà già nắm tay nhau đi trên đường, có lẽ nó là biểu hiện rõ ràng nhất về tình yêu, hay ít ra cũng là sự thủy chung, gắn bó và chia sẻ cho đến những ngày "đầu bạc răng long". Nếu tìm từ khóa "tình yêu" hay "love" hay bất cứ từ nào tương tự như thế, hầu như ta thấy tình yêu của những đôi bạn trẻ, những cặp vợ chồng mới cưới, những tình yêu còn đang rạo rực, nồng nàn và thăng hoa. Nhưng có nhiều thứ nhanh đến rồi nhanh đi, giới trẻ có thể yêu cuồng nhiệt thế đấy mà chia tay cũng lạnh lùng thế đấy. Theo tôi, cái tình yêu nó không chỉ là cái tình, không chỉ là cái nồng nhiệt và nóng bỏng khi còn son trẻ, nó còn là cái "nghĩa", cái mà gắn bó hai người với nhau cho đến hết cuộc đời.
Khi đứng trước hai khung hình, tôi luôn thấy xúc động hơn trước tình cảm của những người già dành cho nhau, bởi tôi biết tình cảm ấy thật sự không còn sự bồng bột, không còn sự thăng hoa nhất thời, mà là thứ tình cảm chân thành, tinh túy sau rất nhiều biến cố của cuộc sống. Tình yêu của những người đã có tuổi như thế, có lẽ không còn vướng màu danh vọng hay vụ lợi, nó thật sự chân phương như hai người cần tìm đến nhau sau khi đã trải nghiệm gần hết giá trị của cuộc đời.
Tôi không mong muốn gì nhiều, chỉ luôn hi vọng mình sẽ giữ được ngọn lửa tình yêu của gia đình mình, vun đắp cho tình yêu ấy qua những khó khăn của cuộc sống và giữ lửa cho đến khi gần đất xa trời. Nghĩ đến điều ấy, tôi lại nghĩ lại tình cảm của ông bà ngoại ngày xưa dành cho nhau, bà ngoại tôi bị nặng tai, thành ra xem phim thì chỉ nhìn được hình, ông vẫn còn công tác và rất bận nhưng tối nào ông cũng ngồi xem phim cạnh bà, rồi nói vào máy trợ thính để thuyết minh phim cho bà "cái cậu này đang thế này...." Ngày còn bé tôi chỉ nghĩ ông thật là kiên nhẫn và chịu khó, nhưng giờ lớn hơn, tôi hiểu là ông rất yêu và rất thương bà. Chắc tại vì thế, mà sau này khi ông mất rồi, thỉnh thoảng bà vẫn nhắc với các con mình "không ai thương mẹ được như bố con".
Nghĩ về ông bà ngày xưa rồi tôi lại nghĩ đến giới trẻ bây giờ. Đúng như "Tôi kể bà nghe", nhiều người trẻ bây giờ sống vội vàng, yêu cũng vội vàng, cho đi cũng vội vàng để rồi chia tay cũng vội và. Có lẽ họ thực sự nhầm lẫn giữa cảm xúc "thích" với cảm xúc "yêu", giữa việc "nắm một bàn tay" và việc "giữ một tâm hồn". Họ vội vàng nói lời yêu nhau, rồi vội vàng trao nhau tất cả và nghĩ rằng mình đang yêu, chứ không hề nhận ra là mình chỉ đang tham gia một trò chơi mà trong đó mình đóng vai người đang yêu chứ không phải họ là một người yêu thật sự. Bởi vì chỉ là một vai diễn, nên hôm nay họ khóc hết mình với vai diễn này, ngày mai họ lại có thể cười vui trong một vai diễn khác. Cứ như vậy, khái niệm "yêu" bị hiểu sai hoàn toàn.
Nói như vậy không có nghĩa là giới trẻ bây giờ toàn người sống hời hợt, cũng có đó đây những câu chuyện về những người yêu nhau đợi chờ nhau bất chấp thời gian, bất chấp xa cách.
Hi vọng rằng, mỗi người sẽ trải nghiệm và tìm thấy tình yêu của mình, biết gìn giữ và nâng niu nó, để sau này có thể nhìn thấy thật nhiều những cụ ông, cụ bà đi bên nhau, kể cho nhau nghe những điều ...bớt lạ kỳ...
HN, 17/01/2014
Lang thang trên mạng thì tình cờ đọc được bài viết này,mình là 1 người trẻ nhưng mình cũng đồng ý với quan điểm của bạn.Một phần giới trẻ giờ đây sống quá vội vã,vô tâm,và..có lẽ là muốn thể hiện bản thân đã trưởng thành...1 bộ phận khác thì đua đòi làm theo người khác...Họ đến nhanh,đi cũng nhanh,để rồi chỉ qua một chút thời gian thôi thì cũng chẳng còn chút gì động lại trong tâm mỗi người nữa
ReplyDelete