Đôi khi trong những hoàn cảnh nhất định, một nửa sự thật không có nghĩa là gian dối...
Và...
...cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ và nhiều điều thử thách...
...đủ để thấy mình cần phải giữ một chữ "tin", phải thế không?
Ngủ ngon...
"Sẽ đến lúc bạn nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc nắm lấy một bàn tay và việc níu giữ một tâm hồn..."
Saturday, 17 July 2010
Friday, 2 July 2010
Vẩn vơ...
12 rưỡi, chưa phải là quá muộn nhưng cũng không còn đủ sớm để ngủ khi mà mai phải tỉnh dậy lúc hơn 6h cho kịp chuyến bus. Tự nhiên cảm thấy xốn xang, một ngày nhiều công việc mà dường như vẫn dài, bởi những cảm xúc chợt đến cứ làm lòng người xao động...
Đã sang những ngày đầu tiên của tháng 7, sắp tròn 10 tháng đến đây cũng có nghĩa là chỉ còn 2 tháng nữa ở lại UK này, cái cảm giác nhớ thương bắt đầu dâng lên trong mình, nhẹ nhàng như lúc đứng ngoài cửa sổ nhìn xuống sân hay lúc đi bộ tung tăng ngang qua những cảnh vật quen thuộc...Sắp xa rồi, và mọi thứ mình đều muốn lưu lại, muốn ghi nhớ tất cả...chỉ sợ đến lúc về Việt Nam rồi, sẽ chẳng còn dịp nào để quay lại nơi đây nữa. Dù chưa ở đây được đến 1 năm, nhưng đã cảm thấy gắn bó thân thiết lắm rồi. Thời tiết mấy hôm nay đẹp trời và mát mẻ, đôi lúc lại se se giông như những ngày đầu tiên mình sang đây, cái cảm giác của ngày mới sang vẫn còn rất rõ nét và vẹn nguyên như mới hôm qua vậy, thế mà sắp xa rồi đấy. Bây giờ nhắc đên Leeds, lòng mình không còn cái rộn ràng như ngày xưa nữa, có lẽ mình yêu Norwich thật rồi...Mình thấy hài lòng và thoải mái với cuộc sống ở đây, thấy nó êm đềm, yên ả và thanh thản lạ lùng. Giá như Norwich ở cạnh Hà Nội nhỉ, mình sẽ đến đây hàng ngày, chỉ để lượn qua cái hồ, ngắm vịt và thiên nga bơi, hay để ngắm hoàng hôn màu hồng cam khuất dần dưới những hàng cây...hoặc đơn giản hơn, để ngắm những bông daisy bé xíu mọc li ti trên cỏ giản dị tới độ không nhiều người chú ý mà lên ảnh lại đẹp và tinh tế đến bất ngờ. Norwich đẹp và thân thương đến từng thứ nhỏ nhất...Yêu rồi, từng chút từng chút một...Yêu rồi lại sợ, sợ phải xa nơi đây, chẳng biết đến bao giờ thì quay lại...
Một chút nhớ, nhớ cô bạn người Ấn Độ của mình, lâu lắm rồi không gặp bạn, có phải gần đến 2 tháng rồi ấy nhỉ. Tự nhiên hôm nay bước ra cửa, ra tới hành lang, lại nhớ cô bé ở phòng 75, mái tóc xoăn, mắt đánh mầu đen và người dong dỏng cao ấy. Cái cô bạn này đến là buồn cười, làm việc lúc nào cũng "random", thích gì thì làm, chẳng tính trước gì cả. Anjali sống rất vô tư, cực kì tốt và cá tính. Thèm gặp bạn, để uống với bạn một tách trà, để cùng nhau nói dăm ba câu chuyện, cùng nhau cười vui, cùng nhau chụp một vài kiểu ảnh ngộ nghĩnh, cùng ở bên nhau cho quãng thời gian 2 tháng ngắn ngủi còn lại này... Những người bạn như thế giúp cho mình có những cái nhìn rất khác về cuộc sống. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, mái trường UEA này đã mang đến cho mình những người bạn từ nhiều miền đất, nhiều châu lục với những nét tính cách và văn hóa rất khác nhau, để mình thấy rằng cuộc sống ngoài kia còn phong phú lắm. Khi nhìn hẹp thì Việt Nam rất đông, rất nhiều tính cách, nhưng khi nhìn rộng ra thì ngoài Việt Nam còn rất nhiều người dân với rất nhiều những nét văn hóa mới lạ khác nữa. Đi để thấy thêm nhiều điều mới, để thấy có những thứ tưởng chừng như không thể mà vẫn tồn tại, để thấy có những thứ văn minh khác xa với trí tưởng tượng nhỏ bé của mình, để thấy thêm yêu văn hóa Việt Nam. Hi vọng có thể truyền tải một phần nào đó trong buổi giới thiệu ngày mai.
Thêm một cảm giác man mát nhè nhẹ nữa trên đường đi về, trời xanh quá và lòng cũng xanh quá...Con đường buổi chiều thứ 5 mà vắng như ngày chủ nhật. Những ngày này mình không có nhiều ý thức về ngày tháng, chỉ có cái cảm giác rõ ràng rằng thời gian đang trôi đi, rất nhanh...
Và cũng cứ thế cảm xúc trôi đi...
Và cũng cứ thế cảm xúc trôi đi...
Subscribe to:
Posts (Atom)